ĐỨC SƠN THƯỢNG ĐƯỜNG


THÙY

📢 Ngài Đan Hà dạy chúng:

Không nói thì không có lối, khéo hợp với bổn ý Duy Ma. Có gậy có bóng đúng trừ tâm nghi ngờ của Khánh Hỷ, chỉ vì người trong cuộc mê, làm cho người thấy được nên cười. Thiền tăng đủ mắt có thể phân biệt được chăng?

CỬ - BẢN TẮC:

📢 Ngài Đầu Tử cử:

Hòa thượng Đức Sơn thượng đường nói: Đi đến tận cùng, đến nỗi ba đời chư Phật miệng treo trên vách.

Còn có một người cười ha hả. Nếu biết được người này, thì việc tham học đã xong.

Ngài Đầu Tử niêm: Tuy nhiên như thế, Đức Sơn giống như giấu hết trăng trời Sở, nhưng vẫn còn sao đất Hán.

BÌNH XƯỚNG

📢 Ngài Đầu Tử nói:

Linh qui tuy kéo đuôi, xóa dấu càng thành vết. Đáng cười người cố chấp của không làm của pháp. Chính ngay điểm này, không tiếp ứng bên ngoài bên trong rõ biết, mới có chút phần hợp nhau.

Cho nên Vân Môn nói: Ánh sáng chiếu không thông suốt có hai thứ bệnh:

Một là ánh sáng không chiếu khắp, vì trước mặt có vật cản.

Hai là thấu được tất cả pháp rỗng không, chỗ lỗ mỗ giống như có một vật cản, thì ánh sáng cũng không lan tỏa được.

Pháp thân cũng có hai thứ bệnh, đạt được pháp thân, vì chấp pháp chưa quen. Vẫn còn thấy mình rơi vào cảnh giới pháp thân.

Đủ cho thấu được, không được bỏ qua, phải kiểm nghiệm lại cho thật kỹ. Có được tin tức gì, cũng là bệnh. Sẽ bị người khác cười ha hả.

📢 Ngài Lâm Tuyền nói:

Hỏi các ông cười cái gì, chỉ biết sự sai khác của ngọc Kinh Châu, đâu biết rõ được tâm Sở Vương.

Nếu biết được người này, thì việc tham học đã xong.

📢 Ngài Lâm Tuyền nói:

Có bộ mặt nào thấy nhau với ý.

📢 Ngài Đầu Tử niêm:

Giấu hết trăng trời Sở, vẫn còn sao đất Hán. Nếu là nạp tăng thông minh, ắt ngộ tự đường này thì liền thấy được sự phân tích rõ ràng của ngài Đầu Tử đó chính là năng nhạn được lời lẽ mập mờ qua.

Tham cứu cho tường tận rõ ràng, không nên vội vàng.

TỤNG CỔ

Người mù vào đường tối gặp ghềnh

Trời lặn bỏ lau tạm lên lại

Đâu giống ngồi đã nửa đêm

Khói cho vua Thuấn nhường ngôi nghỉ

Cần biết hoa nở chẳng liên quan cậy

Lúc không hành cước đã chạm đường

Hôm qua gió nổi đường Trường An

Vốn là Côn Luân trong bản đồ

BÌNH XƯỚNG

📢 Ngài Lâm Tuyền nói:

Mây đen chẳng biết trời sớm tối

Tuyết dày khó dò đường thấp cao

Chánh trung diệu hiệp ai hiểu được

Muốn sống ngàn núi chỉ mình mê

Đâu chỉ ban đêm mắt mù vào đường đá gập ghềnh. Sau của lúc sáng tỏ, tinh trần bị chôn vùi. Mặt trời lặn không cam chịu gác chèo ở bờ lau, chợt làn khói tan tỉnh giấc mộng. Đâu như một mình gái gõ đưa thoi cho đến canh ba. Nào giống người đã nửa đêm ngủ một mình không gối quế.

Nghĩ rằng tâm không còn mê hoặc không chấp trước nhiễm ô, đâu biết chưa được hoàn toàn. Cho dù đến tàn thời nay miệng treo trên vách, không bằng thông kim hội cổ học theo những điều hay.

Vua Thuấn đem thiên hạ nhường cho Thiên Quyền.

Quyền nói: Tôi ở trong vũ trụ mùa đông mặc áo lông dạ, mùa hạ mặc lụa mỏng. Mùa xuân cày cấy gieo trồng, thân thể cân cú khỏe mạnh. Mùa thu thu hoạch, thân này đủ ấm no. Mặt trời lên thì đi làm, mặt trời lặn thì nghỉ. Thong dong giữa đất trời tâm ý được tự tại. Tôi lấy thiên hạ làm gì.

Thiên Quyền là họ Thiên tên Quyền. Nhưng tâm đã bình an ý chăn thật, đâu lo ngắm hoa mà nhọc đến cành lá ư?

Tuy không đi một bước mà đạo khắp mười phương. Đáng tiếc vì cuồng niệm mà trải qua ba đời. Không cần phải trên đường Trường An buông lung theo phong trần, thâm nhập núi Côn Luân ở trong bản đồ quốc gia mông nổi. Thời nay chưa biết làm sao hiểu được lời này.

Sư lớn tiếng nói: Chớ nói mớ!


NGUỒN

✨ …


GHI CHÚ

Chưa có bài viết Công án nào.